Mỗi lần tịnh tâm nhìn lại tính cách này của bản thân trong vài sự việc xảy ra với mình, tôi thật sự ghét chính mình…

Chủ quan với sự việc xảy ra, sự việc lớn lên thành vấn đề rồi lại sợ hãi, cuống cuồng lên làm gì đó cứu vãn, giải quyết được vấn đề ở một vài thời điểm thì tiếp tục sinh chủ quan, chủ quan vì ta đây có kinh nghiệm, sự cố xảy ra thì lại tung bí kíp.

Lặp đi lặp lại như vậy, đúng là có giải quyết được vấn đề đấy, nhưng mình ko thấy bản thân đi lên, mà cứ kiểu giậm chân tại chỗ, kiểu có gì đó thấp thỏm thấy chẳng ổn chút nào vì tôi thuộc kiểu chuẩn mực cao, hay lo lắng (chủng WE mà, bạn nào tìm hiểu qua UTalents Sinh Trắc Vân Tay sẽ hiểu nè), chủ quan kiểu này nếu có sự cố lớn, liệu mình có lướt qua nổi?

…Khép lại lo lắng ấy, vì tôi chẳng biết gọi tên nó là gì.

Đến khi dịch Covid-19 diễn ra, lúc mọi người hoảng sợ, hoang mang, thì tôi rất điềm tĩnh (dù có lo lắng nhen), tôi đọc hết những bài post trên facebook của Thầy Khoa, người tôi rất tin tưởng khi học hỏi và cập nhật thông tin từ nhiều năm nay. Đọc rồi ngẫm ra cụm từ “quản trị rủi ro”, ngẫm để link với công việc tôi đang làm, song song việc dõi theo ban lãnh đạo công ty mình, công ty đối thủ xem họ quản trị rủi ro thế nào trong mùa dịch này (tinh thần học hỏi cực cao trong thời điểm này).

Tận dụng thời gian Work From Home của rất nhiều công ty, tôi dậy sớm hơn, tranh thủ học nhiều hơn, học những điều mà khoảng thời gian cuốn theo guồng quay cuộc sống, mình không thể học – hay nói đúng hơn là lười. Tôi sợ – sợ những điều tôi chưa biết là gì sẽ xảy ra với cuộc sống này sau đợt Covid-19.

Còn lại thời gian rảnh còn lại, tôi không lướt facebook như mọi khi, chỉ đọc tin của Thầy Khoa, cố gắng tìm hết món này đến món kia cho bà chị họ bán buôn kiếm thu nhập, vì cũng cái tính hay lo lắng, lo sau dịch mà kinh tế tệ hơn, bà chị tôi lấy gì lo tiếp cho 2 đứa nhỏ đây, lại gánh nặng cơm áo gạo tiền hơn với chị tôi. Rồi thế mà bà ấy cũng nghe theo lời nhỏ em như tôi: “Mập làm gì thì cố gắng tập trung làm hết sức nhen”, đó là câu nói của tôi được bà chị ghi nhớ vào tháng trước & bắt tay ngay vào việc bán đồ ăn online, bất chấp mù công nghệ, post bài lủng củng, hình ảnh chẳng chỉnh sửa. Bả nói với tôi: “Câu nói của Ù làm chị quyết tâm” – tôi yên cái bụng được chút.

“Ủa, vậy rồi còn mình??? Nếu có gì đó xảy ra, mình kiếm tiền bằng cách nào???”

Rất căng với câu hỏi đó, không đơn giản tí nào với người trên 30 tuổi, chỉ biết làm tốt cái mình đã làm suốt 8 năm dài, trách nhiệm với gia đình về kinh tế. Tôi ngồi 2 ngày liền không làm gì khác ngoài việc lục tìm những kiến thức, thông tin về việc đối mặt với rủi ro. Rồi có lúc suy nghĩ sâu – cảm giác cồn cào từ bụng, tôi thật sự SỢ. Sợ mai gia đình mình sẽ ra sao khi mình kiếm không ra tiền? Chính xác hơn là kiếm không được nhiều tiền???

Và 1 lần nữa, lại lo lắng mà ko thể gọi tên rõ cái làm mình sợ đến vậy. Tôi lại mở facebook chỉ mong có bài post mới của Thầy Khoa – tôi trông chờ điều gì?

May mắn cho tôi khi duyên lành đã đến, tôi trông chờ từng ngày để tham gia khoá học Grey Swan Resolution (GSR) – tôi linh tính mình sẽ giải đáp được điều mình đang lo lắng.

Bước vào khoá học, tôi rất sẵn sàng, điềm tĩnh, khao khát được giải mã điều mình lo âu, nhưng quái lạ là càng học tôi càng sợ, nỗi sợ chẳng giảm đi chút nào, tôi bắt đầu xâu chuỗi được toàn bộ hình ảnh hiện ra trong đầu mình trong mùa dịch đến giờ, lo lắng càng lo lắng, vì những điều mình tưởng không bao giờ xảy ra lại luôn có thể diễn ra, chỉ là không biết rõ thời gian nào.

Tôi sợ, sợ cho Mẹ tôi, cho Dì tôi không ở Việt Nam gần tôi, cho 3 đứa cháu tôi thương & nghĩ tới tương lai của chúng. Não tôi như muốn bất lực & muốn tự lừa mình: không sao đâu, xảy ra thế nào được. Nhưng tôi thực sự được khai thông khi được Thầy Khoa chia sẻ.

Tôi thấm câu “bạn phải tự giúp mình”, và niềm tin lớn hơn là trong hành trình tự giúp mình, tôi được đồng hành cùng gia đình GSR, tôi cảm thấy an toàn với mỗi bước chân phía trước!

“Khi người khác sợ hãi, bạn hãy bình tĩnh

Khi người khác chủ quan, bạn nên biết sợ hãi”

Cảm ơn duyên lành. Cảm ơn EVOL. Cảm ơn Grey Swan Resolution. Cảm ơn chính tôi đã tin tưởng quyết định của mình. Cảm ơn gia đình đã luôn là nơi tôi thuộc về.?

Chia sẻ từ True Swanner Tường Vy